La maison de Traducteur
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Le Petit Prince chapitre 10 *new*

Go down

Le Petit Prince chapitre 10 *new* Empty Le Petit Prince chapitre 10 *new*

Bài gửi  Malefique Sat Jan 05, 2008 9:29 am

CHAPITRE X
Le Petit Prince chapitre 10 *new* 26
Il se trouvait dans la région des astéroïdes 325, 326, 327, 328, 329 et 330. Il commença donc par les visiter pour y chercher une occupation et pour s'instruire.

La première était habitée par un roi. Le roi siégeait, habillé de pourpre et d'hermine, sur un trône très simple et cependant majestueux.

- Ah! Voilà un sujet, s'écria le roi quand il aperçut le petit prince.

Et le petit prince se demanda:

- Comment peut-il me reconnaître puisqu'il ne m'a encore jamais vu !

Il ne savait pas que, pour les rois, le monde est très simplifié. Tous les hommes sont des sujets.

- Approche-toi que je te voie mieux, lui dit le roi qui était tout fier d'être roi pour quelqu'un.

Le petit prince chercha des yeux où s'asseoir, mais la planète était toute encombrée par le magnifique manteau d'hermine. Il resta donc debout, et, comme il était fatigué, il bâilla.

- Il est contraire à l'étiquette de bâiller en présence d'un roi, lui dit le monarque. Je te l'interdis.

- Je ne peux pas m'en empêcher, répondit le petit prince tout confus. J'ai fait un long voyage et je n'ai pas dormi...

- Alors, lui dit le roi, je t'ordonne de bâiller. Je n'ai vu personne bâiller depuis des années. Les bâillements sont pour moi des curiosités. Allons! bâille encore. C'est un ordre.

- Ça m'intimide... je ne peux plus... fit le petit prince tout rougissant.

- Hum! Hum! répondit le roi. Alors je... je t'ordonne tantôt de bâiller et tantôt de...

Il bredouillait un peu et paraissait vexé.

Car le roi tenait essentiellement à ce que son autorité fût respectée. Il ne tolérait pas la désobéissance. C'était un monarque absolu. Mais, comme il était très bon, il donnait des ordres raisonnables.

"Si j'ordonnais, disait-il couramment, si j'ordonnais à un général de se changer en oiseau de mer, et si le général n'obéissait pas, ce ne serait pas la faute du général. Ce serait ma faute."

- Puis-je m'asseoir ? s'enquit timidement le petit prince.

- Je t'ordonne de t'asseoir, lui répondit le roi, qui ramena majestueusement un pan de son manteau d'hermine.

Mais le petit prince s'étonnait. La planète était minuscule. Sur quoi le roi pouvait-il bien régner ?

- Sire, lui dit-il... je vous demande pardon de vous interroger...

- Je t'ordonne de m'interroger, se hâta de dire le roi.

- Sire... sur quoi régnez-vous ?

- Sur tout, répondit le roi, avec une grande simplicité.

- Sur tout ?

Le roi d'un geste discret désigna sa planète, les autres planètes et les étoiles.

- Sur tout ça ? dit le petit prince.

- Sur tout ça... répondit le roi.

Car non seulement c'était un monarque absolu mais c'était un monarque universel.

- Et les étoiles vous obéissent ?

- Bien sûr, lui dit le roi. Elles obéissent aussitôt. Je ne tolère pas l'indiscipline.

Un tel pouvoir émerveilla le petit prince. S'il l'avait détenu lui-même, il aurait pu assister, non pas à quarante-quatre, mais à soixante-douze, ou même à cent, ou même à deux cents couchers de soleil dans la même journée, sans avoir jamais à tirer sa chaise ! Et comme il se sentait un peu triste à cause du souvenir de sa petite planète abandonnée, il s'enhardit à solliciter une grâce du roi:

- Je voudrais voir un coucher de soleil... Faites-moi plaisir... Ordonnez au soleil de se coucher...

- Si j'ordonnais à un général de voler d'une fleur à l'autre à la façon d'un papillon, ou d'écrire une tragédie, ou de se changer en oiseau de mer, et si le général n'exécutait pas l'ordre reçu, qui, de lui ou de moi, serait dans son tort ?

- Ce serait vous, dit fermement le petit prince.

- Exact. Il faut exiger de chacun ce que chacun peut donner, reprit le roi. L'autorité repose d'abord sur la raison. Si tu ordonnes à ton peuple d'aller se jeter à la mer, il fera la révolution. J'ai le droit d'exiger l'obéissance parce que mes ordres sont raisonnables.

- Alors mon coucher de soleil ? rappela le petit prince qui jamais n'oubliait une question une fois qu'il l'avait posée.

- Ton coucher de soleil, tu l'auras. Je l'exigerai. Mais j'attendrai, dans ma science du gouvernement, que les conditions soient favorables.

- Quand ça sera-t-il ? s'informa le petit prince.

- Hem! Hem! lui répondit le roi, qui consulta d'abord un gros calendrier, hem! hem! ce sera, vers... vers... ce sera ce soir vers sept heures quarante ! Et tu verras comme je suis bien obéi.

Le petit prince bâilla. Il regrettait son coucher de soleil manqué. Et puis il s'ennuyait déjà un peu:

- Je n'ai plus rien à faire ici, dit-il au roi. Je vais repartir !

- Ne pars pas, répondit le roi qui était si fier d'avoir un sujet. Ne pars pas, je te fais ministre !

- Ministre de quoi ?

- De... de la justice !

- Mais il n'y a personne à juger !

- On ne sait pas, lui dit le roi. Je n'ai pas fait encore le tour de mon royaume. Je suis très vieux, je n'ai pas de place pour un carrosse, et ça me fatigue de marcher.

- Oh! Mais j'ai déjà vu, dit le petit prince qui se pencha pour jeter encore un coup d'œil sur l'autre côté de la planète. Il n'y a personne là-bas non plus...

- Tu te jugeras donc toi-même, lui répondit le roi. C'est le plus difficile. Il est bien plus difficile de se juger soi-même que de juger autrui. Si tu réussis à bien te juger, c'est que tu es un véritable sage.

- Moi, dit le petit prince, je puis me juger moi-même n'importe où. Je n'ai pas besoin d'habiter ici.

- Hem! Hem! dit le roi, je crois bien que sur ma planète il y a quelque part un vieux rat. Je l'entends la nuit. Tu pourras juger ce vieux rat. Tu le condamneras à mort de temps en temps. Ainsi sa vie dépendra de ta justice. Mais tu le gracieras chaque fois pour l'économiser. Il n'y en a qu'un.

- Moi, répondit le petit prince, je n'aime pas condamner à mort, et je crois bien que je m'en vais.

- Non, dit le roi.

Mais le petit prince, ayant achevé ses préparatifs, ne voulut point peiner le vieux monarque:

- Si Votre Majesté désirait être obéie ponctuellement, elle pourrait me donner un ordre raisonnable. Elle pourrait m'ordonner, par exemple, de partir avant une minute. Il me semble que les conditions sont favorables...

Le roi n'ayant rien répondu, le petit prince hésita d'abord, puis, avec un soupir, prit le départ.

- Je te fais mon ambassadeur, se hâta alors de crier le roi.

Il avait un grand air d'autorité.

Les grandes personnes sont bien étranges, se dit le petit prince, en lui-même, durant son voyage.


BẢN DỊCH TIẾNG VIỆT
Em ấy đang ở một nơi thuộc các tiểu hành tinh 325, 326, 327, 328, 329 et 330. Em ấy bắt đầu những cuộc viếng thăm đến những nơi mà em tìm kiếm một công việc và để tự học hỏi. Nơi đầu tiên có một ông vua. Ông vua mặc chiếc áo khoác lông chồn màu tía, ngồi trên một cái ngai vàng đơn sơ nhưng cũng rất uy nghiêm.
- Ah ! Đấy là một thần dân - Ông vua la lên khi nhìn thấy Hoàng tử bé
Và hoàng tử bé thắc mắc :
- Làm sao ông ấy có thể nhận ra mình khi chưa bao giờ thấy mình !
Em ấy không biết rằng, đối với ông vua thế giới này hết sức đơn giản. Tất cả mọi người đều là thần dân.
- Xích lại gần đây để ta có thể thấy ngươi rõ hơn- ông vua, một người đang rất kiêu hãnh khi cuối cùng cũng được làm vua của ai đó, ra lệnh
Hoàng tử bé tìm một chỗ ngồi, nhưng mà hành tinh ngổn ngang những chiếc áo lông chồn tuyệt đẹp. Thế là em ấy đứng, và em ấy gần như đã kiệt sức, em ấy ngáp
- Cậu ta trái lại với tất cả các lễ nghi khi ngáp trước một vị vua- Ông vua nói với em. Ta cấm ngươi làm chuyện đó
Hoàng tử bé bối rối trả lời :
- Thần không thể nào ngưng được. Thần đã có một chuyến đi dài và không hề nghỉ ngơi.
Ông vua ra lệnh cho Hoàng tử bé về chuyện ngáp :
- Thế thì, ta đã không thấy bất cứ người nào ngáp trong nhiều năm. Những cái ngáp gây cho ta sự tò mò lớn. Nào ! Hãy ngáp lần nữa. Đó là mệnh lệnh
Hoàng tử nbé đỏ mặt trả lời :
- Như thế là cho tôi sợ...thần không dám nữa...
- Hum! Hum! ông vua đáp. Thế thì ta...ta ra lệnh choi ngươi lúc thì ngáp lúc thì...
Ông vua lúng túng, tỏ vẻ không hài lòng
Bởi vì một ông vua thì quan trọng nhất là phải được tôn trọng. Ông ấy không thể tha thứ cho việc không tuân lệnh. Đó là một ông vua độc đoán. Nhưng nếu như ông ấy là một người tốt thì ông sẽ đưa ra nhưng mệnh lệnh hợp lí
Ông vua nói một cách lưu loát :
- Nếu như ta ra lệnh cho một vị tướng tự biến mình thành một loài chim biển, và nếu vị tướng đó không tuân lệnh thì đó không phải lỗi sai của ông ta mà đó là lỗi của ta."
- Thế tôi ngồi được chứ ? Hoàng tử bé nhút nhát hỏi
- Ta ra lệnh cho ngươi ngồi, ông vua vừa trả lời vừa uy nghiêm kéo vạt của chiếc áo lông chồn
Nhưng mà Hoàng tử bé vẫn rất ngạc nhiên. Hành tinh này quá nhỏ. Vậy thì ông vua cai trị cái gỉ ?
- Thưa ngài, hoàng tử bé nói...tôi có thể làm phiền ngài bằng một câu hỏi được không ạ...
- Ta ra lệnh cho hỏi- ông vua giục
- Ngài...cai trị trên cái gì ạ ?
- Trên tất cả, ông vua trả lời, với một cách hết sức đơn giản
- trên tất cả
Ông vua có một hành động kín đáo để chỉ hành tinh của mình và những hành tinh khác, cả những vì sao
- trên tất cả những thứ này ? Hoàng tử bé nói
- Trên tất cả những thứ này...ông vua trả lời
Vì đây không chỉ là một vị vua độc đoán mà còn là một vị vua của thế giới
- Vậy thì những ngôi sao có vâng lời ngài không ?
- Tất nhiên, ông vua trả lời, chúng cũng rất nghe lời ta. Ta không thể tha thứ cho việc không tuân lệnh ta
Như thế làm cho Hoàng tử bé vô cùng thán phục. Nếu như em cũng nắm giữ quyền lực giống như ông vua thì em có thể ngồi, không phải 44 lần mà là 72 lần, hoặc là 100 hay 200 lần mà em có thể nhìn ngắm mặt trời lặn trong một ngày, không cần phải kéo chiếc ghế ra. Và nếu như em cảm thấy hơi buồn vì nhớ hành tinh bé nhỏ bị bỏ rơi của mình, em mạnh dạn xin một đặc ân tứ ông vua :
- Tôi muốn thấy cảnh hoàng hôn...làm ơn làm giúp tôi..ra lệnh cho Mặt trời lặn đi !
- Nếu như ta ra lệnh cho một vị tướng bay từ bông hoa này đến bông hoa khác như một con bướm, hay viết một vở kịch, hay là tự biến thành một con chim biển, nhưng vị tướng đó không thể nhận lệnh này được thì theo người, đó là lỗi của ông ấy hay là ta ?
- Là ngài, Hoàng tử bé chắc chắn
- Chính xác. ta nên đòi hỏi ở người khác những điều mà họ làm được- ông vua nhắc lại. Quyến lực được đặt ra đầu tiên là dựa trên sự hợp lý...
Nếu như ngươi ra lệnh cho nhân dân của ngươi nhảy xuống biển thì họ sẽ tiến hành một cuộc cách mạng. Ta có quyền buộc mọi người phải tuân lệnh vì những lệnh của ta đều hợp lý.
- Thế thì cảnh hoàng hôn của thần ?Hoàng tử bé (người không bao giờ quên câu hỏi một khi đã đặt ra) hỏi lại
-Hoàng hôn của ngươi, ngươi sẽ có. Ta sẽ ra lệnh cho Mặt trời. Nhưng mà ta cần phải đợi những điều kiện thuận lợi, theo những gì mà ta biết khi cai trị.
- Khi nào thì nó mới có ? Hoàng tử bé thông báo
- Hem! hem! Ông vua trả lời, Ông ấy tham khảo một tờ lịch lớn, hem ! hem! Đó là...vào...vào..tối nay, lúc 7h40! Và nhà ngươi sẽ thấy nghe lệnh ta có tốt không.
Hoàng tử bé ngáp. Hoàng tử bé rất luyến tiếc vì đã bỏ lỡ cảnh hoàng hôn. Em ấy trở nên hơn buồn phiền ;
- Thần không thề làm gì ở đây nữa, hoàng tử bé nói với ông vua. Thần phải xuất phát rồi!
- Đừng đi. Ông vua, người đang rất kiêu hãnh vì có một thần dân trả lời. Đừng đi, ta sẽ cho ngươi làm tể tướng.
- Tể tướng của cái gì ?
- Của...của công lý !
- Nhưng lại không có ai để xét xử
-Chúng ta không thể biết được, ông vua nói. Ta chưa đi một vòng quay vương quốc của ta. Ta đã rất già, ta không thề di chuyển trên một chiếc xe ngựa, và ta cảm thấy mỏi mệt khi đi lại.
Oh! Nhưng thần lại có thể thấy, Hoàng tử bé nói sau khi đã nhìn một lượt tất cả mọi nơi trên hành tinh. Ở đây không có người nào nữa...
- Ngươi có thể tự xét xử ngươi, ông vua trả lời. Như thế rất khó khăn. Nó khó hơn là xét xử những người khác. Nhưng mà ngươi sẽ có thể xét xử ngươi một cách thành công, như thế thật sự đúng đắn
- Thần- hoàng tử bé nói. Thần có thể tự xét xử ở bất cứ nơi đâu. Thần không cần thiết phải ở đây.
-hem! Hem! Ta tin chắc rằng trên hành tinh của ta, tại một nơi nào đó có một con chuột cống già. Ngươi có thể kết nó cho đến chết từ thời gian này đến thơi gian kia. Thế là cuộc sống của nó còn tuỳ vào công lý ở anh. Nhưng ngươi cũng có thể đặc xá cho nó mỗi khi nó dành dụm được gì. Ta chỉ có mỗi con đó
-Thần- hoàng tử bé trả lời, thần không thích xét xử cho đến chết, thần tin rằng mình biết mình muốn đi đâu
- Không- Ông vua nói
Nhưng hoàng tử bé, em ấy đã hoàn thành xong việc chuẩn bị và không mứôn làm khổ tâm vị vua già thêm nữa.
- Nếu như ông vua của ngài muốn ngài tuân lệnh ông ta một cách đúng đắn thì ông ta phải ra những lệnh hợp lý. Ông ấy có thể ra lệnh, ví dụ như phải ra đi trong vòng một phút. Hình như là mọi điều kiện đều thuận lợi...
Ộng vua không trả lời.Lúc đầu hoàng tử bé hơi do dự nhưng rồi cậu thở dài và xuất phát.
-Ta phong cho ngươi làm tể tương của ta-Ơng vua la lên thúc giục
Ông ta có khí chất của một bậc đế vương
Những người thật là kì lạ- Hoàng tử bé nói thầm trong lúc du hành
Chapitre 10 finit
Malefique
Malefique
Admin

Nữ Tổng số bài gửi : 98
Age : 29
Location : Atelier de sensei
Registration date : 30/12/2007

https://traduction.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết