La maison de Traducteur
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Le Petit Prince chapitre 13*new*

Go down

Le Petit Prince chapitre 13*new* Empty Le Petit Prince chapitre 13*new*

Bài gửi  Malefique Sun Jan 06, 2008 4:43 pm

CHAPITRE XIII
Le Petit Prince chapitre 13*new* 29
La quatrième planète était celle du businessman. Cet homme était si occupé qu'il ne leva même pas la tête à l'arrivée du petit prince.

- Bonjour, lui dit celui-ci. Votre cigarette est éteinte.

- Trois et deux font cinq. Cinq et sept douze. Douze et trois quinze. Bonjour. Quinze et sept vingt-deux. Vingt-deux et six vingt-huit. Pas le temps de la rallumer. Vingt-six et cinq trente et un. Ouf! Ça fait donc cinq cent un millions six cent vingt-deux mille sept cent trente et un.

- Cinq cents millions de quoi ?

- Hein? Tu es toujours là ? Cinq cent un millions de... je ne sais plus... J'ai tellement de travail ! Je suis sérieux, moi, je ne m'amuse pas à des balivernes ! Deux et cinq sept...

- Cinq cent un millions de quoi, répéta le petit prince qui jamais de sa vie, n'avait renoncé à une question, une fois qu'il l'avait posée.

Le businessman leva la tête:

- Depuis cinquante-quatre ans que j'habite cette planète-ci, je n'ai été dérangé que trois fois. La première fois ç'a été, il y a vingt-deux ans, par un hanneton qui était tombé Dieu sait d'où. Il répandait un bruit épouvantable, et j'ai fait quatre erreurs dans une addition. La seconde fois ç'a été, il y a onze ans, par une crise de rhumatisme. Je manque d'exercice. Je n'ai pas le temps de flâner. Je suis sérieux, moi. La troisième fois... la voici ! Je disais donc cinq cent un millions...

- Millions de quoi ?

Le businessman comprit qu'il n'était point d'espoir de paix:

- Millions de ces petites choses que l'on voit quelquefois dans le ciel.

- Des mouches ?

- Mais non, des petites choses qui brillent.

- Des abeilles ?

- Mais non. Des petites choses dorées qui font rêvasser les fainéants. Mais je suis sérieux, moi ! Je n'ai pas le temps de rêvasser.

- Ah! des étoiles ?

- C'est bien ça. Des étoiles.

- Et que fais-tu de cinq cents millions d'étoiles ?

- Cinq cent un millions six cent vingt-deux mille sept cent trente et un. Je suis sérieux, moi, je suis précis.

- Et que fais-tu de ces étoiles ?

- Ce que j'en fais ?

- Oui.

- Rien. Je les possède.

- Tu possèdes les étoiles ?

- Oui.

- Mais j'ai déjà vu un roi qui...

- Les rois ne possèdent pas. Ils "règnent" sur. C'est très différent.

- Et à quoi cela te sert-il de posséder les étoiles ?

- Ça me sert à être riche.

- Et à quoi cela te sert-il d'être riche ?

- A acheter d'autres étoiles, si quelqu'un en trouve.

Celui-là, se dit en lui-même le petit prince, il raisonne un peu comme mon ivrogne.

Cependant il posa encore des questions:

- Comment peut-on posséder les étoiles ?

- A qui sont-elles ? riposta, grincheux, le businessman.

- Je ne sais pas. A personne.

- Alors elles sont à moi, car j'y ai pensé le premier.

- Ça suffit ?

- Bien sûr. Quand tu trouves un diamant qui n'est à personne, il est à toi. Quand tu trouves une île qui n'est à personne, elle est à toi. Quand tu as une idée le premier, tu la fais breveter: elle est à toi. Et moi je possède les étoiles, puisque jamais personne avant moi n'a songé à les posséder.

- Ça c'est vrai, dit le petit prince. Et qu'en fais-tu ?

- Je les gère. Je les compte et je les recompte, dit le businessman. C'est difficile. Mais je suis un homme sérieux !

Le petit prince n'était pas satisfait encore.

- Moi, si je possède un foulard, je puis le mettre autour de mon cou et l'emporter. Moi, si je possède une fleur, je puis cueillir ma fleur et l'emporter. Mais tu ne peux pas cueillir les étoiles !

- Non, mais je puis les placer en banque.

- Qu'est-ce que ça veut dire ?

- Ça veut dire que j'écris sur un petit papier le nombre de mes étoiles. Et puis j'enferme à clef ce papier-là dans un tiroir.

- Et c'est tout ?

- Ça suffit !

C'est amusant, pensa le petit prince. C'est assez poétique. Mais ce n'est pas très sérieux.

Le petit prince avait sur les choses sérieuses des idées très différentes des idées des grandes personnes.

- Moi, dit-il encore, je possède une fleur que j'arrose tous les jours. Je possède trois volcans que je ramone toutes les semaines. Car je ramone aussi celui qui est éteint. On ne sait jamais. C'est utile à mes volcans, et c'est utile à ma fleur, que je les possède. Mais tu n'es pas utile aux étoiles...

Le businessman ouvrit la bouche mais ne trouva rien à répondre, et le petit prince s'en fut.

Les grandes personnes sont décidément tout à fait extraordinaires, se disait-il simplement en lui-même durant le voyage.
BẢN DỊCH TIẾNG VIỆT
Hành tinh thứ tư là một thương nhân. Người đàn ông này bận đến nỗi không thể ngẩng đầu lên được khi hoàng tử bé đến.
-Xin chào, Hoàng tử bé nói với ông ta, cigarette của ông bị tắt rồi kìa
- Ba với hai là năm. Năm với bảy, mười hai. Mười hai với ba, mười lăm. Chào. Mười lăm với bảy, hai mươi hai. Hai sáu với 5 là ba mươi mốt. Ouf! Như thế là năm trăm triệu sáu trăm hai mươi hai ngàn bảy trăm ba mươi mốt.
- Năm trăm triệu cái gì ?
- Hein! Cậu luôn ở đây à? Năm trăm triệu của...tôi không biết gì hơn nữa ?....Tôi quá nhiều việc. Tôi rất là nghiêm túc, tôi chả bao giờ cảm thấy thích thú với những chuyện tầm phào! Hai với năm, bảy....
Hoàng tử bé, người không bao giờ từ bỏ một câu hỏi một khi đã đặt ra trong đời, lập lại:
- Năm trăm triệu cái gì?
Người thương nhân ngẩng đầu lên;
- Trong năm mươi tư năm ta sống trên hành tinh này, ta đã bị mất tập trung tất cả là 3 lần. Lần thứ nhất là cách đây 22 năm, có một con bọ dừa rơi xuống từ nơi mà Có Trời mới biết là đâu. Nó gây ra những tiếng ồn kinh khủng khắp mọi nơi, và tôi đã có 4 lỗi sai trong bài tính cộng. Lần thứ hai là cách đây 11 năm, bởi 1 cơn đau khớp. Tôi đã thiếu bài tập. Tôi không có thời gian để đi lang thang. Tôi rất nghiêm túc. Và lần thứ ba...là đây. Tôi nói năm trăm triệu...
- Triệu cái gì ?
Thương nhân hiểu rằng ông ta không hề có chút gì giống như là có hi vọng về hoà bình ở đây;
- Triệu những cái gì bé nhỏ trên bầu trời mà người ta có thể thấy vài lần
- Những con muỗi?
- Không phải, những thứ gì lấp lánh ấy
- Những con ong?
- Không. Những cái gì màu vàng, thường làm cho những kẻ lười nhác hay mơ mộng. Nhưng tôi rất nghiêm túc, tôi không có thời gian đề mơ mộng.
-Ah! Những ngôi sao
- Đúng thế. Những ngôi sao
- Và ông làm gì với 500 triệu ngôi sao ?
- Năm trăm triệu sáu trăm hai mươi hai ngàn bảy trăm ba mươi mốt. Tối rất nghiêm túc, tôi rất chính xác.
- Và ông làm gì với những ngôi sao ấy ?
- Tôi làm gì à ?
- Vâng
- Không gì cả. Tôi chỉ sở hữu chúng thôi.
- Ông sở hữu những ngôi sao ?
- Đúng
-Nhưng tôi có biết một ông vua ông ấy...
- Những ông vua không có chúng. Họ chỉ cai trị chúng. Như thế rất khác nhau.
- Vậy thì có những ngôi sao để dùng làm gì ?
- Như thế giúp tôi giàu lên
- Vậy thì giàu lên để làm gì?
- Để mua những ngôi sao khác, nếu như có người nào tìm thấy chúng.
Ông ấy- Hoàng tử bé tự nghĩ: Ông ấy có hơi lý sự giống như người nghiện rượu
Tuy vậy, Hoàng tử bé vẫn tiếp tục đặt ra những câu hỏi :
- Làm thế nào mà người ta có được những ngôi sao ?
Người thương nhân đáp lại một cách khó chịu:
- Chúng là của ai?
- Tôi không biết. Không ai cả.
- Vậy thì chúng là của tôi vì tôi nghĩ đến chúng đầu tiên
- Như thế là đủ rồi sao?
-Tất nhiên. Khi cậu tìm ra một mỏ kim cương mà không phải là của ai thì nó sẽ là của cậu. Nếu cậu tìm thấy một hòn đảo mà không phải là của ai cả thì nó là của cậu. Nếu như cậu nghĩ ra một ý tưởng đầu tiên thì cậu có thể cấp bằng cho nó: nó là của cậu. Và tôi, tôi có được những ngôi sao là vì không bao giờ có người nào quan tâm về việc sở hữu chúng.
Hoàng tử bé nói :
- Rất đúng. Vậy thì ông làm gì với chúng ?
Người thương nhân đáp:
- Tôi quản lí chúng. Tôi đếm và đếm lại. Như thế rất khó khăn. Nhưng tôi là một người đàn ông nghiêm túc.
Hoàng tử bé lại không thoả mãn lần nữa
- Tôi, nếu như tôi có một cái khăn quàng tôi sẽ quấn nó quanh cổ và mang nó theo. Tôi, nếu tôi có một bông hoa, sau đó tôi sẽ hái và mang nó theo. Nhưng ông không thể mang những ngôi sao theo.
- Không, nhưng tôi có thể để chúng vào ngân hàng.
- Như thế có nghĩa là sao ?
- Như thế có nghĩa là tôi sẽ viết dãy số của những ngôi sao trên một tấm giấy nhỏ. Và tôi sẽ khoá chặt tờ giấy đó trong một cái ngăn kéo.
- Đó lá tất cả.
- Như vậy là đủ
Hoàng tử bé nghĩ:
- Thế này thật vui. Có vẻ hơi thơ mộng. Nhưng chẳng nghiêm túc tí nào.
Hoàng tử bé có một vài đìêu quan trọng, một vài ý nghĩ khác nhau, một vài ý nghĩ khác nhau về người lớn
Hoàng tử bé nói tiếp:
- Tôi, nếu tôi có một bông hoa, tôi sẽ tưới cho nó tất cả mọi ngày. Nếu tôi có 3 cái cái núi lửa, tôi sẽ nạo vét chúng hành tuần. Bởi vì tôi còn nạo vét cả những cái đã tắt. Chúng ta không bao giờ biết hết được. Như thế có lợi cho những cái núi lửa, những bông hoa mà tôi có. Nhưng ông không làm gì có ích cho những ngôi sao...
Người thương nhân mở miệng nhưng không còn gì để trả lời, và Hoàng tử bé lại lên đường.
Những người lớn chắc chắn là toàn làm những điều bất thường, Hoàng tử bé nói một cách đơn giàn trong khi du hành...
Chapitre 13 finit
Malefique
Malefique
Admin

Nữ Tổng số bài gửi : 98
Age : 29
Location : Atelier de sensei
Registration date : 30/12/2007

https://traduction.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết