La maison de Traducteur
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

La Petit Prince chapitre 14*new*

Go down

La Petit Prince chapitre 14*new* Empty La Petit Prince chapitre 14*new*

Bài gửi  Malefique Mon Jan 07, 2008 6:31 pm

CHAPITRE XIV
La cinquième planète était très curieuse. C'était la plus petite de toutes. Il y avait là juste assez de place pour loger un réverbère et un allumeur de réverbères. Le petit prince ne parvenait pas à s'expliquer à quoi pouvaient servir, quelque part dans le ciel, sur une planète sans maison, ni population, un réverbère et un allumeur de réverbères. Cependant il se dit en lui-même:

- Peut-être bien que cet homme est absurde. Cependant il est moins absurde que le roi, que le vaniteux, que le businessman et que le buveur. Au moins son travail a-t-il un sens. Quand il allume son réverbère, c'est comme s'il faisait naître une étoile de plus, ou une fleur. Quand il éteint son réverbère ça endort la fleur ou l'étoile. C'est une occupation très jolie. C'est véritablement utile puisque c'est joli.

Lorsqu'il aborda la planète il salua respectueusement l'allumeur:

- Bonjour. Pourquoi viens-tu d'éteindre ton réverbère ?

- C'est la consigne, répondit l'allumeur. Bonjour.

- Qu'est-ce que la consigne ?

- C'est d'éteindre mon réverbère. Bonsoir.

Et il le ralluma.

- Mais pourquoi viens-tu de le rallumer ?

- C'est la consigne, répondit l'allumeur.

- Je ne comprends pas, dit le petit prince.

- Il n'y a rien à comprendre, dit l'allumeur. La consigne c'est la consigne. Bonjour.

Et il éteignit son réverbère.

Puis il s'épongea le front avec un mouchoir à carreaux rouges.

- Je fais là un métier terrible. C'était raisonnable autrefois. J'éteignais le matin et j'allumais le soir. J'avais le reste du jour pour me reposer, et le reste de la nuit pour dormir...

- Et, depuis cette époque, la consigne a changé ?

- La consigne n'a pas changé, dit l'allumeur. C'est bien là le drame ! La planète d'année en année a tourné de plus en plus vite, et la consigne n'a pas changé !

- Alors? dit le petit prince.

- Alors maintenant qu'elle fait un tour par minute, je n'ai plus une seconde de repos. J'allume et j'éteins une fois par minute !

- Ça c'est drôle ! Les jours chez toi durent une minute !

- Ce n'est pas drôle du tout, dit l'allumeur. Ça fait déjà un mois que nous parlons ensemble.

- Un mois ?

- Oui. Trente minutes. Trente jours ! Bonsoir.

Et il ralluma son réverbère.

Le petit prince le regarda et il aima cet allumeur qui était tellement fidèle à la consigne. Il se souvint des couchers de soleil que lui-même allait autrefois chercher, en tirant sa chaise. Il voulut aider son ami:

- Tu sais... je connais un moyen de te reposer quand tu voudras...

- Je veux toujours, dit l'allumeur.

Car on peut être, à la fois, fidèle et paresseux.

Le petit prince poursuivit:
- Ta planète est tellement petite que tu en fais le tour en trois enjambées. Tu n'as qu'à marcher assez lentement pour rester toujours au soleil. Quand tu voudras te reposer tu marcheras... et le jour durera aussi longtemps que tu voudras.

- Ça ne m'avance pas à grand'chose, dit l'allumeur. Ce que j'aime dans la vie, c'est dormir.

- Ce n'est pas de chance, dit le petit prince.

- Ce n'est pas de chance, dit l'allumeur. Bonjour.

Et il éteignit son réverbère.

Celui-là, se dit le petit prince, tandis qu'il poursuivait plus loin son voyage, celui-là serait méprisé par tous les autres, par le roi, par le vaniteux, par le buveur, par le businessman. Cependant c'est le seul qui ne me paraisse pas ridicule. C'est, peut-être, parce qu'il s'occupe d'autre chose que de soi-même.

Il eut un soupir de regret et se dit encore:
- Celui-là est le seul dont j'eusse pu faire mon ami. Mais sa planète est vraiment trop petite. Il n'y a pas de place pour deux...

Ce que le petit prince n'osait pas s'avouer, c'est qu'il regrettait cette planète bénie à cause, surtout, des mille quatre cent quarante couchers de soleil par vingt-quatre heures !



--------------------------------------------------------------------------------


BẢN DỊCH TIẾNG VIỆT
La Petit Prince chapitre 14*new* 30
Hành tinh thứ năm hết sức kì lạ. Nó bé hơn tất cả. Nó chỉ có chỗ cho một người thắp đèn và cây đèn. Tại một nơi nào đó trên bầu trời, trên một hành tinh không có nhà cửa, không có dân cư,Hoàng tử bé không thể đạt được đến việc giải thích người thắp đèn và cột đèn ở đây để phục vụ cho cái gì. Tuy nhiên, em ấy vẫn tự nói:
- Có thể người đàn ông này hơi vô lý. Nhưng ông ta vẫn ít vô lý hơn ông vua, kẻ kiêu căng, người thương nhân và người nghiện rượu. Ít nhất thì công việc của ông ta cũng có một ý nghĩa. Khi ông ta thắp ngọn đén của mình thì cũng như ông ta đã tạo ra một ngôi sao hay một bông hoa nữa. Khi ông ta tắt ngọn đèn của mỉnh thì có nghĩa là ông ấy đang ru ngủ bông hoa và ngôi sao ấy. Đó là một công việc thật đẹp! Chính vì nó rất đẹp nên nó thật sự có ích.
Khi em ấy tạt vào hành tinh này, em chào hỏi người thắp đèn một cách kính trọng.
- Xin chào. Tại sao ông lại dập tắt ngọn đèn của mình đấy?
Người thắp đèn đáp:
- Đó là lệnh. Xin chào
- Lệnh là cái gì?
- Là dập tắt cây đèn của tôi. Chào buổi tối.
Và ông ấy thắp ngọn đèn lên.
- Nhưng tại sao ông lại vừa thắp nó lên?
Người thắp đèn trả lời:
- Vì đó là lệnh
Hoàng tử bé hỏi:
- Tôi không hiểu
-Không có gì để hiểu cả. Lệnh là lệnh. Chào buổi sáng- Người thắp đèn đáp
Và ông ấy lại dập tắt ngọn đèn
Rồi ông ấy lau trán bằng một khăn mùi soa ca-rô đỏ.
- Tôi làm một công việc thật khủng khiếp. Trước đây nó đã từng dễ chịu hơn. Tôi dập tắt ngọn đèn vào buổi sáng và thắp nó lên vào buổi tối. Tôi có phần còn lại của buổi sáng để nghỉ ngơi và phần còn lại của buổi tối đề ngủ....
- Và sau thời gian đó thỉ lệnh thay đổi ư ?
- Lệnh không hề thay đổi. Đó thật sự là một thảm họa. Hành tinh này từ năm này sang năm khác ngày càng quay nhanh hơn, và lệnh vẫn không thay đổi.
- Thế thì? Hoàng tử bé thắc mắc
- Thế là hiện nay nó quay một vòng trong vòng một phút, tôi không có một giây nào đề nghỉ ngơi. Tôi thắp và dập tắt nó mỗi giây một lần !
- Như thế thật là kì lạ! Một ngày ở chỗ ông kéo dài trong 1 phút!
Người thắp đèn trả lời;
- Tất cả chẳng có gì là lạ cả. Thế là đã gần 1 tháng kể từ khi chúng ta nói chuyện
- 1 tháng ?
- Đúng. 30 phút. 30 ngày! Chào buổi tối
Và ông ấy thắp ngọn đèn lên
Hoàng tử bé nhìn và cảm thấy thích người thắp đèn, ông ta luôn trung thành với lệnh. Em ấy chợt nhớ đến ánh hoàng hôn mà em ấy đã từng tìm kiếm bằng cách kéo dài chiếc ghế. Em ấy muốn giúp đỡ người bạn của mình:
- Ông biết không...tôi biết có một cách có thể giúp ông nghỉ ngơi khi nào ông muốn...
-Tôi luôn mong thế
Bời vì người ta có thể, cùng một lúc, vừa trung thành vừa lười biếng
Hoàng tử bé nói thêm:
- Hành tinh của ông thật sự bé nhỏ đến nỗi ông có thể bước ba bước để đi một vòng quanh nó. Ông chỉ cần đi thật chậm rãi để luôn đứng dưới Mặt trời. Khi ông muốn nghỉ ngơi ông cứ bước...và ngày sẽ kéo dài theo thời gian mà ông muốn...
Ngừơi thắp đèn nói:
- Như thế cũng chẳng giúp cho ta được nhiều thứ. Vì cái mà ta yêu thích trong đời là ngủ.
- Thế thì thật không may- Hoàng tử bé trả lời
- Thật không may. Chào buổi sáng
Và ông ấy dập tắt ngọn đèn của mình.
Hoàng tử bé trong chuyến du hành dài:
Ông ấy có thể sẽ bị mọi người khinh thường, bởi ông vua, kẻ kiêu căng, người nghiện rượu và người thương gia. Tuy nhiên đó là người duy nhất không làm mình cười. Có thể là ông ấy quá bận với nhiều thứ hơn là chăm sóc bản thân.
Em ấy thở dài luyến tiếc và nói tiếp:
- Đó là người duy nhất mình có thể kết bạn. Nhưng hành tinh của ông ấy quá bé. Nó không có đủ chỗ cho 2 người...
Có một điều mà Hoàng tử bé vẫn chưa thú nhận, em âấ luyến tiếc hành tinh này chủ yếu vì lý do, trên tất cà là vì một ngàn bốn trăm bốn mươi ánh hoàng hôn trong 24 giờ!
Chapitre 14 finit
Malefique
Malefique
Admin

Nữ Tổng số bài gửi : 98
Age : 29
Location : Atelier de sensei
Registration date : 30/12/2007

https://traduction.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết