La maison de Traducteur
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Le Petit Prince chapitre 24

Go down

Le Petit Prince chapitre 24 Empty Le Petit Prince chapitre 24

Bài gửi  Malefique Fri Jan 18, 2008 10:17 am

CHAPITRE XXIV
Nous en étions au huitième jour de ma panne dans le désert, et j'avais écouté l'histoire du marchand en buvant la dernière goutte de ma provision d'eau:

- Ah! dis-je au petit prince, ils sont bien jolis, tes souvenirs, mais je n'ai pas encore réparé mon avion, je n'ai plus rien à boire, et je serais heureux, moi aussi, si je pouvais marcher tout doucement vers une fontaine !

- Mon ami le renard, me dit-il...

- Mon petit bonhomme, il ne s'agit plus du renard !

- Pourquoi?

- Parce qu'on va mourir de soif...

Il ne comprit pas mon raisonnement, il me répondit:

- C'est bien d'avoir eu un ami, même si l'on va mourir. Moi, je suis bien content d'avoir eu un ami renard...

Il ne mesure pas le danger, me dis-je. Il n'a jamais ni faim ni soif. Un peu de soleil lui suffit...

Mais il me regarda et répondit à ma pensée:

- J'ai soif aussi... cherchons un puits...

J'eus un geste de lassitude: il est absurde de chercher un puits, au hasard, dans l'immensité du désert. Cependant nous nous mîmes en marche.

Quand nous eûmes marché, des heures, en silence, la nuit tomba, et les étoiles commencèrent de s'éclairer. Je les apercevais comme en rêve, ayant un peu de fièvre, à cause de ma soif. Les mots du petit prince dansaient dans ma mémoire:

- Tu as donc soif, toi aussi ? lui demandai-je.

Mais il ne répondit pas à ma question. Il me dit simplement:

- L'eau peut aussi être bonne pour le cœur...

Je ne compris pas sa réponse mais je me tus... Je savais bien qu'il ne fallait pas l'interroger.

Il était fatigué. Il s'assit. Je m'assis auprès de lui. Et, après un silence, il dit encore:

- Les étoiles sont belles, à cause d'une fleur que l'on ne voit pas...

Je répondis "bien sûr" et je regardai, sans parler, les plis du sable sous la lune.

- Le désert est beau, ajouta-t-il...

Et c'était vrai. J'ai toujours aimé le désert. On s'assoit sur une dune de sable. On ne voit rien. On n'entend rien. Et cependant quelque chose rayonne en silence...

- Ce qui embellit le désert, dit le petit prince, c'est qu'il cache un puits quelque part...

Je fus surpris de comprendre soudain ce mystérieux rayonnement du sable. Lorsque j'étais petit garçon j'habitais une maison ancienne, et la légende racontait qu'un trésor y était enfoui. Bien sûr, jamais personne n'a su le découvrir, ni peut-être même ne l'a cherché. Mais il enchantait toute cette maison. Ma maison cachait un secret au fond de son cœur...

- Oui, dis-je au petit prince, qu'il s'agisse de la maison, des étoiles ou du désert, ce qui fait leur beauté est invisible !

- Je suis content, dit-il, que tu sois d'accord avec mon renard.

Comme le petit prince s'endormait, je le pris dans mes bras, et me remis en route. J'étais ému. Il me semblait porter un trésor fragile. Il me semblait même qu'il n'y eût rien de plus fragile sur la Terre. Je regardais, à la lumière de la lune, ce front pâle, ces yeux clos, ces mèches de cheveux qui tremblaient au vent, et je me disais: ce que je vois là n'est qu'une écorce. Le plus important est invisible...

Comme ses lèvres entr'ouvertes ébauchaient un demi-sourire je me dis encore: "Ce qui m'émeut si fort de ce petit prince endormi, c'est sa fidélité pour une fleur, c'est l'image d'une rose qui rayonne en lui comme la flamme d'une lampe, même quand il dort..." Et je le devinai plus fragile encore. Il faut bien protéger les lampes: un coup de vent peut les éteindre...

Et, marchant ainsi, je découvris le puits au lever du jour.



--------------------------------------------------------------------------------

Đã 18 ngày kể từ tai nạn máy bay của tôi trên hoang mạc, và tôi đã vừa lắng nghe câu chuyện của người bán hàng vừa uống hết giọt cuối cùng của nước dự trữ mà mình có:
-Ah! tôi nói với Hoàng tử bé, những kỉ niệm của em, chúng thật là đẹp., nhưng tôi vẫn chưa sửa xong chiếc máy bay của mình và tôi đã không còn gì để uống, nếu như tôi bây giờ được đi bộ bên một nguồn nước có lẽ tôi cũng cảm thấy thật hạnh phúc!
- Bạn tôi, con cáo, Hoàng tử bé nói với tôi...
- Cậu bé của tôi, điều đó không chỉ con cáo!
- Tại sao?
- Vì người ta có thể chết vì khát...
Em ấy không hiểu lý lẽ của tôi, em ấy ấy trả lời:
- Thật tốt khi có một người bận thân, ngay cả khi người ta đã chết. Tôi, tôi cũng rất vui khi có một con cáo làm bạn...
Em ấy không đo được sự nguy hiểm, tôi tự nói. Em ấy không bao giờ đói cũng không bao giờ khát. Một ít ánh nắng Mặt trời là đủ cho em ấy...
Nhưng em đã nhìn tôi và trả lời cho suy nghĩ của tôi:
- Tôi cũng khát...nào, chúng ta hãy tìm một cái giếng...
Tôi cảm thấy hơi chán nản: Em ấy rất phi lý khi tìm một cái giếng mà hú hoạ lắm mới có trong hoang mạc bao la này. Tuy nhiên chúng tôi vẫn cứ đi.
Khi chúng tôi đi hàng giờ trong im lặng thì màn đêm cũng buông xuống và những ngôi sao bắt đầu toả sáng. Tôi nhận ra chúng giống như trong giấc mơ, tuy còn hơi sốt bởi cơn khát. Những từ ngữ của Hoàng tử bé nhảy múa bên trong kí ức của tôi.
- Em cũng cảm thấy khát sao ? Tôi thắc mắc với em ấy
Nhưng em ấy không trả lời câu hỏi của tôi. Em ấy nói với tôi tậht đơn giản:
- Nước cũng rất tốt cho trái tim...
Tôi không hiểu được câu trả lời ấy nhưng tôi vẫn im lặng...Tôi biết em ấy đã không tự hỏi.
Em ấy đã rất mệt. Em ngồi xuống. Tôi cũng ngồi xuống phía sau em. Và, sau một hồi im lặng, em ấy nói tiếp:
- Những ngôi sao thật đẹp, bởi những bông hoa mà người ta không thể nhìn thấy...
Tôi trả lời là "Tất nhiên" và không nói gì, tôi ngắm nhìn những nếp lượn của cát dưới ánh trăng
- Sa mạc thật đẹp, em ấy nói thêm...
Điều đó rất đúng. Tôi luôn yêu quý sa mạc. Chúng tôi ngồi trên một cồn cát. Chúng tôi không nhìn thấy gì. Chúng tôi cũng không nghe thấy gì. Tuy nhiên vẫn có cái gì đó toả ra trong im lặng...
- Điều làm đẹp cho sa mạc, Hoàng tử bé nói, đó chính là sự cất giấu một cái giếng tại đâu đó...

Tôi rất ngạc nhiên khi đợt nhiên hiểu được sự rạng rỡ kì diệu của cát. Khi tôi còn là một cậu bé thì tôi sống trong một căn nhà cũ, có một truyền thuyết kể về kho báu bị chôn vùi. Và tất nhiên là không có ai khám phá ra nó, có tểh là cũng không co ai tìm kiêm nó. Nhưng nó đã phù phép toàn bộ căn nhà, Căn nhà của tôi cất giấu một bí mất bên trong trái tim....
- Vâng, tôi nói với hoàng tử bé, nó từ ngôi nhà, những ngôi sao hay là sa mạc, những gì làm nên cái đẹp đều vô hình
- Tôi rất vui khi ông lại đồng ý với con cáo của tôi
Khi Hoàng tử bé đang ngủ, tôi đật em trong vóng tay, và bước đi trên con đường. Tôi rất xúc động. Em ấy làm tôi giống như đang mang theo một kho báu mỏng manh. Em ấy cũng giống như một một thứ mà không có bất cứ thứ gì khác có thể mỏng manh hơn trên Trái Đất Tôi nhìn em, dưới ánh sáng của Mặt Trăng, cái trán nhợt nhạt, đôi mắt nhắm lại, mớ tóc rung lên trong gió, và tôi tự nói: những gì tôi thấy ở đây không phải là gì hơn một vẻ bề ngoài. Điều quan trọng nhất đều vô hình....
Gíông như đôi môi đang hé mở đả phác thảo nên một nụ cười nửa miệng, tôi tự nói tiếp: " Điều làm cho tôi xúc động hơn khi Hoàng tử bé đang ngủ đó chính là sự trung thành với một bông hoa, là hình ảnh một bông hoa đang toả sáng như ngọn lửa của một ngọn đèn, ngay cà khi cô ấy ngủ..." Và tôi ước chừng em cũng sẽ trở nên mỏng manh hơn. Cần phải bảo vệ thật tốt những ngọn đèn: một ngọn gió có thể thổi tắt nó....
Và, thế là bước đi, tôi đã tìm thấy một cái giếng vào buổi bình minh của ngày mới..
Chapitre 24 finit
Malefique
Malefique
Admin

Nữ Tổng số bài gửi : 98
Age : 29
Location : Atelier de sensei
Registration date : 30/12/2007

https://traduction.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết