La maison de Traducteur
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Quen

Go down

Quen Empty Quen

Bài gửi  Malefique Wed Feb 13, 2008 9:06 pm

“ Quen ? Làm quen ?”


Bạn đã nghe hay chưa định nghĩa từ “làm quen” của Saint-Éxupéry….


“Đó là một từ đã bị lãng quên từ rất lâu. Làm quen chính là tạo nên những mối liên kết. Cậu đối với tôi cũng chỉ giống như 100.000 đứa bé trai khác và tôi không cần có cậu. Tôi đối với cậu cũng chỉ như 100.000 con cáo khác. Cậu cũng chẳng cần tôi. Nhưng khi chúng ta đã làm quen thì chúng ta sẽ cần có nhau, đối với người kia thì ta chì là có duy nhất trên đời….”


Đúng thế. Làm quen giúp ta tạo nên những mối liên kết. Nhưng làm quen không phải thật rườm rà, chỉ cần ngồi đó và nhìn nhau cũng có thể là làm quen. Vì thế là trong cuộc đời này ta đã không biết bao nhiêu lần vô tình làm quen với những thứ khác….


“Cô đơn ? Bạn có biết cảm giác cô đơn hay không ?”


Nếu như ngay từ khi vừa mới chào đời,nếu ngay từ khi mở mắt ra tôi không có ai bên cạnh, và sau đó tôi sống thật sự cô độc, hoàn toàn một mình, bị nhốt trong một toà nhà được rào kín thì có lẽ tôi sẽ không cảm thấy cô đơn khi sống như vậy. Nhưng nếu tôi có gia đình, tôi đã nhìn thấy những người xung quanh, biết họ, hiểu họ thì hẳn là tôi sẽ biết cô đơn là thế nào khi trong màn đêm lặng lẽ và chỉ có một mình. Lúc đó hẳn là sẽ buồn, sẽ sợ, sẽ đau khổ biết bao. Tại sao lại như thế ? Cùng một việc, cùng bị cô đơn nhưng cảm nhận của tôi lại thật khác nhau. Đơn giản bởi từ quen. Hằng ngày, cuộc sống của tôi ngập trong tiếng cười, chìm vào không khí đông người quen thuộc, việc đưa tôi đi sống một mình cũng giống như cắm một mũi tên sâu vào trái tim tôi rồi vụt rút nó ra vậy. Cái cảm giác khó chịu, bức bối, buồn bã, thật sự đau khổ đó chắc hẳn sẽ làm tôi điên lên mất…..


“Khi đã làm quen rồi thì người ta sẽ có thể khóc….”


Đương nhiên. Nước mắt sẽ chảy, chắc chắn là như vậy….


Không ai cầm được nước mắt khi con dao đó cắm sâu vào tim mình….


Không ai có thể làm máu ngưng chảy….


………Nhưng chỉ có duy nhất một điều có thể. Đó là làm quen….


Tôi đã kể bạn nghe chưa ? Câu chuyện thật vớ vẩn, nhưng lại khiến tôi khóc, khiến cho máu trong trái tim tôi tuôn trào. Đầu năm học , tôi ngồi ở vị trí đó, một góc hẹp ở bàn thứ 4 từ trên đếm xuống, ngồi cạnh những người bạn, hãy coi họ là những người bạn bình thường của tôi. Tôi không cố tình, hằng ngày tôi chỉ ngồi ở đó, học bài, nghe giảng, làm bài, chép bài, thỉnh thoảng nói chuyện….hoàn toàn giống như những gì một học sinh vẫn làm nhưng rồi không biết từ bao giờ, cái gọi là “làm quen” diển ra. Thật nhẹ nhàng và chậm chạp, mũi dao làm quen, sợi dây liên kết của làm quen bắt đầu cắm vào tim tôi rồi đến một ngày kia….cô đổi chỗ chúng tôi. Một chuyện thật bình thường, hết sức bình thường. Nhưng cái bình thường đó làm tôi khó chịu kinh khủng. Làm tôi bật khóc. Nơi đó, biết giải thích sao đây ? Có bạn tôi ở đó. Nhưng thật ra thì có khác mấy đâu, bạn tôi và tôi vẫn ngồi trong lớp. Hay như cô nói là “Học thì quan trọng gì chỗ ngồi”. Thật đúng, không hề sai. Nhưng hằng ngày, dù tôi vào lớp và chỉ nghe giảng đơn thuần thôi thì khi đổi chổ, đó cũng là một bước ngoặt thật lớn trong con, hoàn toàn khác, tôi tự cảm thấy mình không thật dễ để có thể hoà đồng được, hay việc làm quen của tôi không quá dễ dàng, nên mỗi lần tôi làm quen được với môi trường nào sẽ là một lần khó khăn. Học đương nhiên không quan trọng chỗ ngồi nhưng tôi là con người, con không phải là ro-bot làm quen vẫn thế vô tình đến với tôi, mũi dao đó vẫn vô tình đâm vào trái tim tôi…..


“Truyện hết rồi thì vẫn có thể đọc lại từ đầu mà…”


Tôi bất chợt nghe câu nói này. Bất chợt cảm thấy mình ngu vô hạn. Và cũng bất chợt buồn….Cách đây chừng một tháng, tôi đã ca lên ca xuống mấy lần vì thương tiếc khi Kaguya hime kết thúc. Em tôi đã nói với tôi câu nói phía trên kia. Truyện hết rồi, nếu thích thì cứ tự do mà coi lại. Thật đúng thế, hết rồi thì cứ việc coi lại, không ai cản hay ngăn tôi cả. Nhưng bạn biết không, tội đã thuê lại từ tập 1 Kaguya và tôi thật sự cảm thấy mũi dao đó lại đâm vào tim mình, những nhát dao thật sâu và đau không tả được. Từng trang, từng kỉ niệm, từ dòng chữ, từng hình ảnh, tất cả găm sâu vào tôi. Có thể là do Kaguya hime kết thúc thật buồn chính ví thế mà nhát dao của nó khi kết thúc đã đâm vào tôi thật mạnh làm cho tôi không dám đọc lại một lần nữa, như lội ngược lại vết thương đang còn tê tái ấy. Không bao giờ, không một lần nào nữa. Nhưng tôi nghĩ dù là một cái kết hết sức hạnh phúc thì tôi cũng không tài nào đọc lại nó được nếu như tôi thật sự yêu thích nó. Tôi không hiều vì sao nữa ? Tôi vẫn có thói quen ;là đọc đi đọc lại phần cuối của một bô truyện bởi tôi thật sự nhức nhối với nhát dao đó nhưng dù là 10 lần hay 100 lần nữa, khi đọc kết cục của Kaguya hime, tôi vẫn khóc. Dù là 100.000 hay 1.000.000 lần đọc nữa thì Fushigi Yugi vẫn làm tôi bật khóc. Điều này tôi không biết phải làm sao để hiểu ? Làm sao để đối mặt với những gì đã qua, những gì mình đã chia xa……Đau thật đau và cũng buồn thật buồn…


Vì vậy mà tôi vẫn luôn mong chờ một lúc nào đó trái tim đã chết trong Kaguya hime này sẽ một lần được hồi sinh khi Reiko-sensei tiếp tục sáng tác Kaguya…


Vâng, quay về vấn đề ban đầu


Máu sẽ chảy vì làm quen….

Và…


Máu sẽ ngừng rơi vì làm quen….


Maú trong tim tôi đã ngừng rơi vì lần đôỉ chỗ đó, ngừng rơi vì tôi đã làm quen được với cuộc sống mới, làm quen với những người bạn xung quanh, những người tôi xem là chỉ có duy nhất trên đời này. Làm quen với sự đồi mới. Nhưng không phải vậy mà luôn luôn thay đổi là tốt vì con người có khả năng tự phục hồi. Nhưng có biết chăng, con người không phải một sợi dây cao su. Đâm dao vào và rút ra một cách tự nhiên bởi vì sau mỗi lần đâm ấy, hồi phục thì hồi phục, máu ngừng tuôn thì ngừng tuôn nhưng trong con tim vẫn còn những vết thương đọng lại. Sẵn sàng đau nhói lên khi vết thương mới xuất hiện…

Và không chỉ là những vết thương mà ngay cả tình yêu và ước mơ cũng vẫn đọng lại như vậy. Ngọn lửa đó sẽ sẵn sàng bùng cháy do một cơn gió vô tình. Tình yêu đó gọi là tình yêu bất tử. Sống mãi nhưng vô hình. Vì vậy đừng bao giờ từ bỏ, trái tim bạn là vô hình….


“Thay đổi là tiến bộ. Con người phải không ngừng tự phục hồi đề ngày càng trưởng thành. Nhưng nhớ cho rằng trái tim chúng ta không phải sợi dây cao su có tính đàn hồi tuyệt đối…”


“ Nếu như làm quen không phải là dễ dàng găm sâu vào tim ta thì phải chăng chúng ta đã chọn cách không làm quen để không phải chịu nhát dao sau cùng…”


Có lẽ như vậy sẽ thanh thản hơn….


…Sẽ hạnh phúc hơn. Sẽ không còn rướm máu nữa….


Ta sống mà không cần làm quen. Cứ để mọi thứ đều giống nhau. Không có thứ gì là duy nhất. Cũng không có thứ gì thật sự quan trọng. Bởi vì bữa tiệc nào mà không tàn, rồi có lúc cũng phải chia xa, sẽ đau lắm nên thà không làm quen còn hơn….


Như vậy sẽ tốt chăng ?....


Bạn đã thấy bao giờ chưa ? Những nụ cười của làm quen. Những hi vọng mà làm quan đem đến. Cuộc sống bạn, những người bạn quen, tình bạn, hạnh phúc, đau khổ tất cả có nhờ làm quen. Nếu không có nó, ai sẽ đỡ bạn dậy khi bạn gục ngã, làm sao có thể là một người nào đó giống như 100.000 người khác. Ai có thể mang đến cho bạn hi vọng, làm sao có thể là một người không quen biết. Không làm quen thì thật thanh thản nhưng sẽ không còn hạnh phúc, hạnh phúc sẽ không xuất hiện nếu không có đau khổ. Nêú là tôi, dù phải đau như thế nào tôi vẫn mong muốn được làm quen, được có một người bạn thân…..


“Trên đời này đâu phải ai cũng có một người bạn….”


………


………


………
Malefique
Malefique
Admin

Nữ Tổng số bài gửi : 98
Age : 29
Location : Atelier de sensei
Registration date : 30/12/2007

https://traduction.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết